ĐẾN VỚI BÀI THƠ HAY - TG: Hứa Vĩnh Lộc (Qua lời bình Trần Mỹ Nhân) - DIỄN ĐÀN VĂN HỌC - MÙA HOA

ĐẾN VỚI BÀI THƠ HAY – TG: Hứa Vĩnh Lộc (Qua lời bình Trần Mỹ Nhân)

 

 

Đến với bài thơ hay                                           MƯỜI NĂM HOA CÚC

Tác giả: Hứa Vĩnh Lộc                                          Qua lời bình: Trần Mỹ Nhân

⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻⁻

    Ảnh sưu tầm mạng

 Nói đến hoa cúc nghĩ ngay đến mùa thu. Sắc vàng riêng của hoa cúc làm người ta ấn tượng dù là cúc đại đóa hay cúc dại ven đường. Hoa cúc là loài hoa tượng trung cho tình mẫu tử trong SỰ TÍCH HOA CÚC TRẮNG đã để lại ít nhiều tình yêu mến cho loài hoa có mùi thơm ngai ngái nhưng ấn tượng trong mắt thi nhân. Không phải ai cũng yêu hoa cúc. Tuy nhiên người ta khó khước từ trước vẻ đẹp rạng ngời của loài hoa này.

     Có nhiều câu ca dao hay gắn liền với hoa cúc nhưng tôi lại ấn tượng với bài ca dao:

“Trăm hoa đua nở vào xuân

Vì sao cúc phải muộn tuần thu sang?

Vì hoa tham lấy sắc vàng

Nên hoa cúc phải muộn màng tiết thu.”

Có lẽ cái sự muộn màng ấy đã góp cho sắc thu thêm đẹp, thêm buồn bã, ngậm ngùi.     

Cũng không ít bài thơ hay về hoa cúc sao tôi lại ưa thích và có cảm hứng đặc biệt với MƯỜI NĂM HOA CÚC?

      Khoan hãy trả lời câu hỏi vì sao? Hãy cùng tôi đọc và cảm nhận từng câu, chữ để thấm thía cái nỗi mười năm cùng hoa cúc.

  “Mười năm về qua ngõ cũ 

  Mười năm hoa cúc còn vàng…

  Nhoi nhói một thời nông nổi 

  Mười bảy vấp ngã tình tan”

     Mở đầu là hình ảnh của quá khứ với thời gian tính đến hiện tại đằng đẳng mười năm. Mười năm trở lại ngang qua ngõ cũ hoa cúc vẫn còn vàng. Dấu chấm lửng gợi cho người đọc hình dung ra còn bao điều giữ kín trong tận đáy lòng. 

      Ngay sau đó là từ láy nhoi nhói diễn tả tâm trạng không dễ chịu một chút nào, giống như đôi bàn chân tê buốt, hay muôn ngàn kim nhọn đâm vào sâu thẳm trái tim lâu lâu lại một lần làm ta gần như ngã quỵ. Cái lí do cho trạng thái nhoi nhói đó là “một thời nông nổi” vào đúng cái năm mười bảy “vấp ngã tình tan”. 

     Nói đến tuổi mười bảy, tôi lại nhớ cái thanh xuân tuyệt vời cùng mối tình không bao giờ thôi đẹp!

 “Tình tang hát lời chim sáo 

 Mười năm bỏ phố lên rừng 

 Mười năm đời xô câu hát 

Về ngang ngõ cũ rưng rưng”

Tình tang nghe như một điệu lí ưu buồn: “Con sáo xổ lồng con sáo bay xa”. Cái nỗi buồn trong câu thơ ấy mấy ai chẳng xao lòng?

“Mười năm bỏ phố lên rừng/ Mười năm đời xô câu hát/ Về ngang ngõ cũ rưng rưng”. Con số mười năm vô cùng trùng khớp với nỗi nhớ, với cái rưng rưng trong lòng tôi. Chắc có lẽ người đọc cũng giống tôi (cũng ngỡ ngàng trước cái tình đeo đẳng mười năm). Thời gian vô cùng nghiệt ngả, hoàn cảnh lại càng nghiệt ngả hơn khi sắp đặt ngõ cũ vẫn thắm sắc vàng hoa cúc.

     Sắc vàng in dấu trong trái tim tôi là con ngõ đầu xuân mai vàng rực rỡ. Xuân đến sớm, cúc nở muộn, sao tôi lại thấy tâm tư buồn thương tiếc nuối đến vậy? Người đi mười năm người trở lại vẫn lưu luyến mối tình vội tan năm mười bảy. Tôi chờ đợi mười năm một mối tình dường như không thể phôi phai lại rơi vào đoạn kết.

     Đọc thơ, mà ngấn lệ chực trào ra. Thương cho một sắc vàng vận vào thương nhớ.

  “Rưng rưng lần theo nỗi nhớ 

  Cúc vàng vẫn màu vàng xưa 

  Mười năm chân trời góc biển 

  Ngày về đứng lặng nghe mưa…”

Đã buồn vì cái ngày xưa gắn với sắc vàng năm ấy, bây giờ lại có tiếng mưa. Lòng tôi tự hỏi: Sao trùng khớp lạ thường? Tôi không biết tác giả, cũng lần đầu tiên tiếp xúc với bài thơ. Cái cảm xúc về sự đồng cảm trước mạch thơ đã khiến tôi không thể bỏ qua mà viết ngay lập tức những dòng trữ tình đặc biệt với  MƯỜI NĂM HOA CÚC.

    Tôi hiểu rất rõ, cái cảm giác một mình đứng lặng nghe mưa nơi chốn cũ. Hoa vàng ơi hoa vàng! Dù cúc hay mai, dù thu hay xuân cũng đã làm cho tôi quyến luyến tâm tình trong mỗi dòng thơ.

     Toàn bộ bài thơ viết theo thể thơ sáu chữ, hình ảnh không gian và thời gian cô đọng, ba khổ thơ tổng cộng 72 chữ nhưng đủ cho cảm xúc, đủ cho người đọc nhớ về hoa cúc và mùa thu.

    Giản dị, tự nhiên trong cách dùng từ, cách sử dụng hệ thống từ láy gợi hình ảnh, gợi âm thanh, gợi cảm xúc đặc biệt từ thị giác, thính giác, khứu giác và xúc giác.

     Điệp từ mười năm như một dấu ấn tròn trịa trong thơ. Một dấu ấn về thời gian được đóng khung trong trí nhớ. Quả nhiên “tình chỉ đẹp khi tình dang dở “ là không sai với tôi và nhiều bạn đọc. 

    Cảm ơn vì trong đêm thu tĩnh lặng đã bắt được bài thơ tuyệt vời như thế. Cũng vừa hay cơn mưa bất chợt lướt ngang như nhắc nhở đã sang ngày mới. Chắc sẽ có giấc mơ tuyệt vời cùng sắc vàng hoa cúc trong không gian ngọt ngào chầm chậm của mùa thu đã chạm vào góc khuất trái tim tôi! Cũng không biết bao lần ta từng lang thang đi tìm cái sắc vàng hoa cúc để nâng niu.

***Mời bạn đọc thưởng thức bài thơ.

       Ảnh sưu tầm mạng

   MƯỜI NĂM HOA CÚC 

             Tác giả – Hứa Vĩnh Lộc

 

  Mười năm về qua ngõ cũ 

  Mười năm hoa cúc còn vàng…

  Nhoi nhói một thời nông nổi 

  Mười bảy vấp ngã tình tan

 

 Tình tang hát lời chim sáo 

 Mười năm bỏ phố lên rừng 

 Mười năm đời xô câu hát 

Về ngang ngõ cũ rưng rưng 

 

  Rưng rưng lần theo nỗi nhớ 

  Cúc vàng vẫn màu vàng xưa 

  Mười năm chân trời góc biển 

  Ngày về đứng lặng nghe mưa…

Leave Comments

0976712244
0976712244