KÍ ỨC CHIềU QUÊ. Tác giả – Vọng Thanh
Khi hoàng hôn về phủ kín lối ngõ quê
Kí ức hiện về loạng choạng
Có chú bê con lạc mẹ, đi tìm lang thang
Cánh đồng vào vụ chiêm chín vàng gục đầu cơn lũ mới
Mùa đông về gọi
Lũ gió vác gươm rờn rợn lạnh
tim người.
Sợi lam chiều run rẩy từ chái bếp bốc hơi
Chiếc áo sờn vai chen nhau độn mấy từng lớp vá
Bóng mẹ liêu xiêu, ngồi ngắt đọt mồng tơi nấu bữa cơm canh chiều vài ba con tép, cá
Lững thững thời gian vội vã
Hằn lên đuôi mắt trũng sâu, mòn vẹt chân chim.
Mẹ ơi!…
Hôm nay lũ kí ức về lùng sục đi tìm
Con sẻ nâu trượt chân buồn nằm im nghe mái rạ…
Thắc thỏm đồng sâu cánh cò nghiêng chao cả
Kĩu kịt đồng xa đâu rồi giờ lặng lẽ phía xa xăm?
Con về rồi mẹ ơi
mà sao nghe ran rát bàn chân
Xào xạc gió đưa khua vào năm tháng
Mấp mé bờ ao
vịn chiều chạng vạng
Côi cút bàn tay hương khói lạnh góc nhà.
Ngày ấy mẹ đi…
câu kinh buồn quằn xuống chiều xa…
Thiếu hơi tay nên tiếng chuông buồn
vỡ giọng
Con hận phố phường
quên đồng chua nước mặn
Quên mộ phần hoang quạnh vắng
cỏ phủ đầu.
Sợi khói đốt đồng lem lép hạt ngày ấy, bay về phía xa đâu?
Mà chiều nay con về nơi phía hàng cau cỏ sương buồn đứng khóc
Con Cún có bao giờ đâu…
mà nay cứ chui vào góc bếp
Bếp lửa chẳng còn hồng, thôi luôn nhắc việc cời tro
Nước mắt từ tâm cuộn tròn vào đêm khuya đặc quánh co ro
Rớt xuống lòng đêm sâu thẳm cay nhòa buồn rười rượi.
Mẹ ơi…
Cho con được tắm lại dòng sông quê sám hối
Gội rửa lớp bụi thị thành, ngày nông nổi heo may
Chiều nay…
Con về, mà cứ lóng ngóng áng mây
Một miền kí ức…
chợt vun ngày, cũ xa
Vàng ươm
liếp cải sau nhà
Rưng rưng lời mẹ dặn dò
chiều xưa…
#vọngthanh ✍
————————-
____________
Lời cảm nhận nhà văn, nhà thơ Hương Loan Phùng
….VỚI KÍ ỨC CHIỀU QUÊ…..
(Chia sẻ cùng Vọng Thanh… Tôi rất “ ngại “ làm thơ nhưng trước cảm xúc của Tác giả tôi muốn “vận hành” ngay. Biết là rất mâu thuẫn nhưng sao khó bỏ được khi mà từng con chữ của bạn như ÉP vào tim tôi).
Nét riêng của Vọng Thanh bao giờ cũng mang sắc thái lạ lắm… không theo trật tự lô zích của quy luật muôn đời. Mà nó là dòng chảy của những cảm xúc không có bến để NEO ĐẬU.
Bóng mẹ liêu xiêu, mò mẫm cái tôm, cái tép, giữa khói bếp lam chiều… như thấm đẫm tơ vương về TÌNH MẸ… TÌNH CHÔN RAU CẮT RỐN của bạn.
Ở nơi ấy, tôi bắt gặp sự lam lũ của mẹ… TÌNH MẪU TỬ, lăn trọn góc đêm khuya.
Ở nơi ấy, tôi có nghe tiếng ầu ơ vẳng lại trong mênh mông gió thổi.
“Cánh đồng vào vụ chiêm chín vàng gục đầu cơn lũ mới
Mùa đông về gọi
Lũ gió vác gươm rờn rợn lạnh
tim người” .
Thực sự là sắc quá Tác giả à.
Tôi đang rất khó tả, bởi trái tim tôi đã và đang bị rung động trước tần số cảm xúc của bạn. Bài thơ làm trạng thái tâm tư tôi đã chuyển màu: HOÀI NIỆM TRONG TĨNH LẶNG RIÊNG TÔI.
Cám ơn Vọng Thanh đã cho tôi cảm xúc này.
Hương Loan Phùng
~~~~~🖋
Bài cảm nhận của nhà văn Le Yen
Đọc bài thơ “KÝ ỨC CHIỀU QUÊ” cảm giác như có cơn gió lạnh thoáng qua, khi chiều ngoài kia chùng xuống, đọc lại bài thơ chợt thấy thấm tận tâm can nỗi niềm, thương cảm…
“Mẹ ơi!…
Hôm nay lũ ký ức về lùng sục kiếm tìm…”
Chiều quê có mẹ với tuổi thơ con thật đầy trong tim. Mẹ ở nơi cao nhất trong tầng cảm xúc yêu thương. Đọc thơ anh. Tôi nhớ mẹ mình đến ngẹn lòng. Từng câu từng chữ rõ ràng, dung dị như thấy mẹ ngồi đó trước mặt.
“Bóng mẹ liêu xiêu, ngồi ngắt đọt mồng tơi nấu bữa cơm canh chiều vài ba con tép, cá”
Vị ngon của tô canh đó đã ở lại trong tiềm thức ta suốt đời.
“Con về rồi mẹ ơi.”
“Mẹ ơi…”
Tiếng gọi thao thiết từ trong sâu thẳm bao điều muốn nói, bao đắng cay cuộc đời, bao tiếc thương níu giữ. Phải chi có mẹ kề bên…
Cám ơn anh với bài thơ hay. Chạm vào tâm, bật tung bộn bề cuộc sống, để lắng lại hoài niệm yêu thương dành cho mẹ với “Sợi lam chiều run rẩy từ chái bếp bốc hơi…”
Le Yen