CHUYÊN MỤC CUỐI TUẦN
Giới thiệu bài thơ hay
Con trai khoe với mẹ hình ảnh cả lớp chụp với thầy chủ nhiệm. Một chiếc bánh sinh Nhật, kèm bó hoa. Nhân ngày 20/11 cũng là ngày sinh Nhật của thầy. Trong bức ảnh người thầy tóc đã hoa râm giữa học trò, đứng ngồi đủ kiểu, các em cố ý bày trò bao quanh lấy thầy thật đáng yêu. Tôi không cầm được xúc động, bồi hồi… Gương mặt thầy với nụ cười rạng rỡ, đôi mắt đó như lấp lánh cầm lại giọt nước mắt hạnh phúc.
Một đời với giáo án và bụi phấn, trĩu nặng yêu thương và trách nhiệm dành cho học sinh của mình. Tâm tư của thầy như muốn tan ra theo các em trong từng kiến thức để có được kết quả học tập tốt. Giữa những vô tư và hồn nhiên, phá phách, trên bục giảng thầy dõi theo như cây cao bóng mát, xoè tán rộng đủ chỗ cho đàn chim non, chuẩn bị một hành trình dài phía trước.
Đó là hình ảnh đẹp thân thương và đáng yêu mà tôi bắt gặp được cái cảm xúc đó thật đẹp, cận kề nhân ngày hiến chương nhà giáo 20/11 của đứa con trai tôi mang lại. Với tôi, đó như một thước phim, được quay lại của mấy mươi năm về trước tôi đã đi qua, giờ tái hiện lại cái hạnh phúc ấy nở trên đôi môi nụ cười con trẻ.
Le Yen
——-
DÁNG NGƯỜI
Tác giả – Ru Ga Ho Ho
(Nhân kỉ niệm ngày Quốc tế hiến chương các nhà giáo & 41 năm ngày nhà giáo Việt Nam, RgHh kính chúc các thế hệ thầy cô giáo sức khỏe, hạnh phúc, mãi mãi rạng tâm nghề giữa sự nghiệp “đưa đò”)
Cơn bấc lùa lọt qua kẽ hàng song
Trang sách đêm đông bập bùng ánh lửa
Tháng năm pha mái đầu sương hai nửa
Rỏ những giọt lòng chan chứa gửi mai sau.
Ôi, ước sao phấn bảng đổi màu nhau
Cho tóc Người thêm đen sau mỗi giờ lên lớp,
Ấm mãi đôi tay dìu con qua muôn chiều sóng ngợp
Muối mặn gừng cay đượm chớp bể mưa nguồn.
Ngọn đèn khuya thao thức đếm canh suông
Mực giáo án thành dòng tuôn lên từng con chữ
Khát vọng xanh đã ươm mầm bất tử
Ấp ủ lòng thanh chép sử của niềm tin.
Vì cánh diều mai, đâu giữ lại riêng mình
Từng nét bút tạo hình những đường cong số phận,
Qua dốc uốn rồi sẽ đi về vô tận
Hết đoạn thăng trầm tiệm cận một miền vui.
Hanh phúc cách khổ đau …chỉ một epsilon thôi
Người đứng trên giới hạn cuối cùng của làn ranh bồi lở,
Dốc cạn tâm can cả cuộc đời che chở
Dang rộng cánh tình xóa tạm bợ vành mê.
Thắp lung linh bóng sáng rạng tâm nghề
Nhìn đau đáu về chính phương đồng phẳng
Nơi có bình minh soi lên tà áo trắng
Môi nở nụ cười … thơm vị mặn đò đưa!
Khúc nhạc cho người
hát mãi
vẫn chưa bưa!
________
Rhn, mùa đông tri ân 2023
…