“Có một nghề bụi phấn dính đầy tay Người ta bảo là nghề trong sạch nhất Có một nghề không trồng cây trên đất Lại nở cho đời những đóa hoa thơm“
Một cảm xúc vẫn giữ nguyên được hình ảnh đẹp không bị bào mòn theo năm tháng.
Bấm từng đốt ngón tay như theo từng thời khắc đi qua, bất chợt ta nhận ra trước mắt những khuấy động những rộn rã. Một khoảng trời xanh trong ngập tràn tia nắng ríu rít bao tiếng chim. Mùa gió heo may đi cùng bao thân thương chớm nụ… một đóa hồng kết tụ những tình thân.
Xin gửi tới những con người thầm lặng một đời theo con chữ, nghĩa ân không hề phôi phai đã theo ta từ những vỡ lòng ê a tập đánh vần. Những ký tự cuộc đời lớn dần và kết nối thành chuỗi tri thức.
“Ơn Thầy Cô ngàn đời ơn sâu nặng Công lao người sánh tựa bóng non cao Ta mỏng manh giữa sóng gió ba đào Lòng tin yêu vịn tay người lớn dậy”
(thơ Hoàng Chẩm)
Dạ thưa một nghĩa ân, trân quý một tấm lòng cao cả, xin tạ ơn người…
Xin được cúi mình gửi hết những yêu thương.
BTV – Hoàng Chẩm
________________
Trong cuộc sống, có ai qua sông mà không phải đi trên những chuyến đò, hình ảnh người thầy được ví như người lái đò đưa những thế hệ học sinh đến bến bờ tương lai hạnh phúc, rồi lại tiếp tục công việc của mình trên dòng sông xanh. Năm tháng đi qua, có biết bao thế hệ học sinh qua dòng sông trí thức. Dòng sông ấy, vẫn cứ lặng lẽ trôi, ở bất cứ hoàn cảnh nào, thầy cô vẫn cố gắng vượt qua.
Chúng ta những người khách qua sông luôn ghi nhớ và cảm ơn người lái đò, người góp chữ cho đời cho mầm xanh đất nước…
Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11 – BBT TRANG WEB – DIENDANVANHOCMUAHOA. Xin gửi lời tri ân sâu sắc đến các thầy cô, các anh chị và những người bạn thân yêu của chúng tôi đã và đang làm người đưa đò thầm lặng trên những bến sông…
Xin chúc quý thầy cô nhiều sức khỏe, vui tươi hạnh phúc và luôn thành công trong sự nghiệp trồng người..!
BTV – Sông Thương
01. NHỮNG CON ĐÒ ĐẦY NẶNG
Tg. Vọng Thanh
Có những con đò…
cứ thế qua sông!
Lặng lẽ tháng năm, qua bao thế hệ
Sông chảy xiết, bên bồi bên lở
Vẫn một đời, không oán trách than van.
Có những con đò…
bạt mái thời gian!
Vắt kiệt mồ hôi vẫn thanh liêm trong sáng
Bên dòng trôi, đò mãi neo thầm lặng
Trăm năm trồng người dâng hiến nghiệp tận tâm.
Có những con đò…
Lặng lẽ một dòng sông!
Không quản nắng mưa, buồn vui khó nhọc
Vẫn ươm mầm yêu thương gieo hạt
Vun vén tâm hồn, khao khát…
thật nhân văn.
Có những con đò…
Rộng mở đóa hoa tim!
Đem ánh sáng niềm tin… về rẻo cao
làng bản
Mang con chữ…
nụ cười…
trang giáo án…
Tặng cho đời
những quả ngọt, hiền nhân.
Mùa đông…
hoa nở trắng ngần
Hương thơm tỏa ngát vô cùng
thanh cao
Hoa đời
lấp lánh trăng sao
Nụ cười em bé, ngọt ngào tương lai
Ơn Người…!
Năm tháng miệt mài
Ê a… con chữ, đò đầy
qua sông…
________
02. PHẢI VƯỢT
Tg. Lam Hồng
****************
Giòng sông những con đò
Độ người qua sông
Thời gian trôi bao thế hệ
Sông cạn sông sâu chốn lở nơi bồi
Phải vượt thôi chẳng thể than van
Vượt sông cần những con đò
Chẳng thể dối gian
Phải vượt đường dài để mơ ngày sáng
Không thể mãi cuộc đời câm lặng
Kệ trái ngang cứ mãi mãi vô tâm
Bước lên những con đò
Vượt sâu rộng giòng sông
Chẳng ngại gian nguy khó nhọc
Phải chọn mầm gieo hạt
Nuôi tâm hồn khao khát
Đầy tình người nhân văn
Đưa ta bằng con đò
Nhân ái rực trong tim
Mẹ cha chẳng mơ cao
Phải rạng danh làng bảng
Mong con rõ đạo chữ
Cho nhân thế nụ cười
Làm sao dẹp thán oán
Xây nghiệp đẹp cho đời
Luôn hạnh phúc ái nhân
Qui luật qua giá đông
Mùa xuân lại trong ngần
Sẽ tươi đẹp vô cùng
Trí cao
Tuệ đời
Sáng mộng trời sao
Vodng tay thân ái dạt dào tương lai
Cần người
Sắt đá miệt mài
Tâm minh trí lộng đủ đầy
Đưa người vượt sóng qua sông
*******************
03. NGƯỜI LÁI ĐÒ THẦM LẶNG
Tg. Giọt Thu
Những chuyến đò năm tháng tuổi thoi đưa
Mái tóc thầy cô không còn xanh nữa
Những cô cậu học trò trở về ngôi trường nhỏ
Ngập ngừng… những tiếng… dạ, thưa
Những người lái chuyến đò năm xưa
Thầy… tháng năm mắt thêm nhiều nếp gấp
Niềm vui và hạnh phúc
Nhìn đám học trò xưa… rưng rưng giọt lệ mừng
Cô của ngày xưa miệt mài bên giáo án
Cô của ngày xưa… thầm lặng vẫn đi về
Những điểm thắm tươi nở giữa trang đời
Nơi hạnh phúc tìm về từ bao trang vở
Thầy cô ơi! Những tấm lòng cao cả
Đưa những chuyến đò cứ thế mãi khắc ghi
Những đêm miệt mài với trăn trở nghĩ suy
Chắp cánh ước mơ… những con tàu về đích
Hai chữ “Tri ân” làm sao mà sánh được
Với những lặng thầm con chữ… một đời thương.
_____
04. TRỌN ĐỜI CỐNG HIẾN CHO SỰ NGHIỆP GIÁO DỤC
Thơ: Phùng Hạnh Phúc
(Viết Nhân dịp ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11).
Sáu tư tuổi đời! Bốn mốt tuổi nghề thôi!
Chỉ ngần ấy! Thấy ta yêu rồi nghề giáo
Mấy chục năm lặn lội trong giông bão
Thời bao cấp ôi! Chỉ nghề giáo hiểu chăng?!
Vẫn cứ bám trường, bám lớp dù khó khăn
Bữa sắn khoai rau, bữa bắp ăn trừ bữa
Bởi yêu nghề nên tình thầy trò chan chứa
Chia sẻ buồn vui! Khoai lùi lửa ăn cùng!
Bao thăng trầm nhưng cuộc đời mãi sáng trong
Yêu thương trẻ bởi những vòng tay “khát chữ”
Thời điểm khó khăn áo cơm chưa no đủ
Vẫn luôn một lòng vẹn hứa với niềm tin
Gieo ánh sáng tương lai đi khắp mỗi miền
Thế hệ trẻ làm nên những điều kỳ diệu
Chỉ những chuyến đò thầm lặng càng thấu hiểu
Mãi mãi tự hào bởi nghề giáo ta yêu!
………
05. TÂM SỰ NGHỀ NHÀ GIÁO
Tg. Phùng Hạnh Phúc.
Mười sáu ngàn người nghỉ dạy vì sao
Hay không còn có ước mơ hoài bão?
Nếu là vậy! Sao bước vào nghề giáo
Để giờ này gây “Đại náo thiên cung”?
Nghề giáo vinh quang – cao quý vô cùng
Sao đến nỗi phải phập phồng như vậy
Hay mớ hỗn độn hồ sơ, bút giấy…
Hay đạo thầy trò xuống cấp ai hay?!
“Tôn sư trọng đạo” truyền thống xưa nay
Cơ chế thị trường lung lay tâm thế?
“Lương tâm nghề nghiệp” chẳng còn gốc rễ
Để nỗi buồn… tự ức chế ra đi?
Hỡi những thầy cô đang suy nghĩ gì
Hỡi lương tri của ngày mai sao nhỉ?
Mong tất cả phải dồn tâm suy nghĩ
Đừng để thêm người “trút áo” ra đi!
Hãy chấn chỉnh ngay giáo dục tức thì
Từ cơ chế, lương tri và lương tháng…
Nghĩ đến ngày mai cho tươi lai sáng rạng
Để non nước mình trọn ý Đảng lòng dân!
Nhân ngày Nhà giáo chúng tôi rất cần
Những thế hệ như tôi kết thân nghề nghiệp
Bốn mốt năm vẫn yêu nghề da diết
Nay nghỉ hưu rồi khẩn thiết “kêu van”!
HẠNH PHÚC DALAT 15/11/2023
______
06. NHỚ MÁI TRƯỜNG XƯA
Tg. Hoàng Bích Thị
Bao lâu rồi chưa về thăm trường cũ
Gốc phượng già từng ủ những giấc mơ
Nay còn không những tán lá vẫy chờ
Nhịp chân bước tuổi thơ đầy kỷ niệm
Thời gian trôi được gặp nhau thật hiếm
Mỗi phận đời bận tìm kiếm tương lai
Ngôi trường xưa còn nặng nỗi u hoài
Vẫn đau đáu chẳng phai màu ký ức
Mỗi mùa hạ nhìn phượng hồng thổn thức
Tiếng cô thầy nơi ngực vẫn hằn sâu
Dạy dỗ con ngay từ buổi ban đầu
Đường đời bước dù nơi đâu cũng nhớ
Ngày kỷ niệm hiến chương đầy trăn trở
Khắc sâu lòng nặng nợ mái trường ơi
Khách qua sông còn mãi nhớ ơn người
Người chèo lái con thuyền đời tri thức.
H-B-T
______
07. NHỮNG MÁI ĐÒ CHỞ CON CHỮ QUA SÔNG Tg. Lưu Phong Nhàn
Giữa biển đời nhìn lại một dòng sông
Nơi gội tắm tuổi thơ con một thời non trẻ
Có những mái đò ngày đêm lặng lẽ
Mang con chữ ngược xuôi rẽ sóng chở ước mơ.
Nét bút đầu đời cầm tay để tập tô
Người lấy mẫu cho con từ cánh cò chiều bay lả
Từ những con thuyền vươn mình ra biển cả
Bắt đầu bằng những chữ cái hôm nao.
Chẳng bao giờ quên kiến thức Người trao
Từng lời giảng theo con vào cuộc sống
Con hiểu được giữa trường đời hữu hạn
Hạnh phúc kia đang đặt trước chân mình.
Người thắp lửa tim con bằng đuốc tuệ niềm tin
Đã gieo hạt bình minh từ trong ô cửa lớp
Những bóng sáng đươc khởi nguồn từ tia chớp
Trong vắt
dịu dàng… trong ánh mắt Người thương.
Con nhớ như in mái tóc nhuốm pha sương
Màu của bụi phấn, của đêm trường trăn trở
Của điểm số phê trên từng trang vở
Giáo án hồng luôn mở giữa hôm mai…
Sông sâu, tháng rộng, năm dài
Lòng con nhớ mãi những bài đưa nôi
Công Người đưa cánh đò trôi
Ghi tâm tạc dạ cả đời tri ân!
_____
08. VỀ THĂM TRƯỜNG CŨ
Tg. Đỗ Thúy Mơ
Em về thăm lại trường xưa
Hàng cây phượng thắm sau mùa
Vết chân ngày nào in dấu
Cây bàng khắc chữ chưa lâu.
Mái trường không còn tươi đỏ
Rêu phong ấp ủ bao ngày
Thầy cô không còn đứng lớp
Tóc giờ đã phủ màu mây.
Ngày nào bảng đen phấn trắng
Giọng thầy ấm áp thân thương
Nâng niu trên từng con chữ
Dắt dìu em bước trên đường.
Còn đây cây bàng rụng lá
Tiếng ve nức nở trưa hè
Bài thơ viết vào ghế đá
Trộm nhìn mấy nhỏ ăn me.
Nhớ ơn thầy cô yêu dấu
Chở bao nhiêu chuyến đò ngang
Học trò thầy cô dạy dỗ
Vững vàng trong mọi gian nan.
Hôm nay mừng ngày nhà giáo
Hoa hồng kính tặng thầy cô
Không quên những lời dạy bảo
Bao lâu cũng chẳng phai mờ.
______
09. LỜI CÔ
Tg. Hoài Phố
Nửa đời người – tuổi thanh xuân
Đò đưa năm tháng chẳng ngừng thời gian
Hai mươi năm vẫn nồng nàn
Bên trang giáo án chứa chan ân tình
Dạy trò sáng tỏa quang vinh
Tóc nâu điểm bạc soi mình với đêm
Giọt sương rơi rớt bên thềm
Tiếng chuông thanh vắng nhẹ êm giữa trời
Con đường cô mở trò ơi
Mỗi năm một chuyến đò đời vui thay
Yêu sao giờ học mỗi ngày
Ê a em đọc như say tấc lòng
Lỡ mê nghề cấy ước mong
Đò đầy tri thức vượt dòng sông sâu
Mặc cho bụi phấn trắng đầu
Miệt mài đưa khách ngân câu… ru hời…
________
10. THẦY TÔI
Tg. Xuan Hiep LE
Đường làng giờ lặng tiếng ve
Trường xưa trở lại con nghe tiếng thầy.
Ở đây con lớn từng ngày
Câu thơ cụ Nguyễn đong đầy lòng con.
Ngựa xe theo những lối mòn
Thầy cho con cả một vòm không gian.
Dẫu cho biết mấy gian nan
Lòng con vẫn vẹn chứa chan tình thầy.
Thầy ơi! Năm tháng hao gầy
Tóc xanh xưa đã ra mây phiêu bồng.
Hỏi trang giáo án còn không
Qua đêm cũ vẫn bâng khuâng trước đèn.
Ngoài kia đời những rối ren
Trên căn gác cũ nỗi niềm đò đưa.
Cầu Kiều ai bắc hay chưa
Qua sông sóng vỗ thầy chưa ngã chèo.
_____
11. CON ĐÒ
Tg. Băng Phương Lâm
Con Đò xưa còn neo đậu bến sông
Nước lững lờ cắm sào buồn ly biệt
Chim trên cành gọi bạn tình tha thiết
Nắng vàng nghiêng ráo riết quyện hoàng hôn.
Bụi thời gian chẳng phủ bóng vô thường
Con Đò đã bao năm phơi sương nắng
Sông dĩ vãng trước dòng trôi dần cạn
Có bao giờ Đò ta thán chi đâu.
Con Đò nay vẫn lặng lẽ bên cầu
Hết sáng đến chiều đêm thâu mòn mỏi
Thả hồn đêm suông trăng người vời vợi
Giá lạnh đêm trường còm cõi cô liêu.
Có ai về để thấy bến quạnh hiu
Con Đò mãi đìu hiu nơi chốn cũ
Dòng sông xưa lững lờ như đang ngủ
Chim trên cành cũng ủ rũ buồn thiu.
Rồi một ngày Đò mục ruỗng liêu xiêu
Mặc mưa gió… mặc dòng đời xuôi ngược
Ai có nhớ tuổi thơ mình ngày trước
Đò đưa sang bến mới được thành người.
LÂM BĂNG PHƯƠNG
________
12. EM GIỜ TÓC BẠC CŨNG NHƯ THẦY Tg. Hoang Cai. (Nhân ngày 20/11 trò cũ nhớ thầy)
Khi gió Lào chở cơn Lốc đi qua
Ngoái lại hỏi gió Bấc mang nỗi niềm gì thế?
Ôi! Những ngày Đông tiếng ve còn ngái ngủ
Em nợ mùa Hè
mùa người học trò cũ, nhớ Thầy đôi mắt ngóng theo…
Hẹn về thăm Thầy
Ai cũng rưng rưng dặn hãy đợi nhau
Chuyến đò ngang sang sông
rớt lại ánh sao khuya, con thuyền chưa đầy một nửa
Tôi về thăm Thầy
Tóc xanh Thầy còn mấy sợi
Thầy nói tóc em giờ cũng bạc giống Thầy.
______
13. CÁNH ĐÒ TÂM.
Tg. Ru Ga Ho Bo
Ẩn giữa đêm đông
như những ngọn đèn khuya không bao giờ tắt
Soi xuyên suốt dòng sông dài dằng dặc
Mãi rạng ngời trong ánh mắt tinh anh
Thắp đuốc hồng đặt trên cánh đò tâm
Âm thầm chở người qua sông bao độ
Gió giật, triều dâng, mưa sa, nắng đổ
Vẫn trao hết yêu thương ru dỗ ước mơ đời.
Từ bản làng cao đến hải đảo xa xôi
Luôn hiện diện dáng Người tay nâng tay níu
Sửa tiếng em thơ đang còn ngọng nghịu
Kéo duỗi đường gấp khúc tuổi tròn trăng.
Mỗi dấu chân đi qua nẻo trầm thăng
Đều lưu ảnh vì sao vằng vặc sáng
Ai đứng giữa buổi bình minh xán lạn
Chẳng thể nào quên năm tháng tựa đò Người.
…
Hái hoa lòng những đóa thật là tươi
Con kính đặt lên môi cười mãn nguyện
Xin được mãi nương cõi hồn thánh thiện
Trọn kiếp này khắc nguyện chẳng quên ơn.
_________
14. NGƯỜI ĐƯA ĐÒ
Tg. Bình Ngô
(Ngày 20/11 sắp về. Viết để nhớ lại một thời đứng lớp đã xa…)
Tháng mười một về
Đi ngược dòng ký ức
Thổn thức với những tháng năm “đứng lớp” xa xưa
Với cái nghề… đem con chữ gieo trồng những ước mơ
Đêm giáo án, ngày miệt mài với bảng đen, phấn trắng
Tháng mười một về
Bồi hồi
những nhớ, quên trăn trở
Bừng dậy… đầy, vơi bao kỷ niệm trong hồn
Thuở làm người đưa đò chở khách qua sông
Xao xuyến
lớp, trường… buồn, vui, ngọt, đắng
Trên bục giảng như còn bóng hình thấp thoáng
Cùng lớp lớp em thơ ngày đó… đã xa
Bến cũ, trường xưa… những chuyến đò qua
Tình đồng môn, tình thầy trò
Thổn thức tâm tư, ngậm ngùi thương nhớ
Thương đời mình giờ như nắng chiều hiu hắt
Đếm thời gian theo những bước chân xưa
Nhớ cái thời cầm bút đỏ đong đưa
Nhìn bụi phấn rơi rơi… qua dòng đời trước mặt
Đời còn ưu tư với những gì được, mất
“Kiếp con tằm nhả tơ”… đã khép rồi đâu còn những bâng khuâng
Có ai thương
Ai… Người lái con đò
tri thức qua sông!
________
15. NIỀM TỰ HÀO CỦA CON
Tg. Phạm Thị Diệu Thu
Khi con sinh ra, mẹ đã là cô giáo
Người lái đò miệt mãi chở chữ qua sông
Ngày con lớn khôn bước sang tuổi hồng
Cha cũng bạc đầu trên bục giảng.
Hơn bốn mươi năm qua đã bao mùa khai giảng
Theo lớp lớp học trò con học những điều hay
Và hôm nay đứng giữa cuộc đời này
Con tự hào khi là con của cha mẹ.
Con cầu chúc mẹ cha luôn mạnh khỏe
Nụ cười hiền mãi rạng rỡ trên môi
Cùng thời gian tỏa sáng rạng ngời
Mang con chữ điểm tô cuộc sống.
Con cầu chúc mẹ cha luôn hạnh phúc
Nụ cười hiền mãi rạng rỡ trên môi
Cùng thời gian tỏa sáng rạng ngời
Là niềm vui, là hạnh phúc đời con!
_______
16. CÔ GIÁO VÙNG CAO
Tg. Sông Thương
Gửi em cô giáo vùng cao
Khó khăn chẳng ngại gian lao chẳng sờn
Em đi cõng chữ lên non
Thắp lên màu nắng tô hồng ước mơ
Trái tim yêu lắm trẻ thơ
Vùng cao em tới sương mờ mây giăng
Bản làng ấm áp tình thân
Tiếng cô tiếng trẻ rộn ràng bước chân
Gùi theo cái chữ lên ngàn
Dạy đàn em nhỏ đánh vần ê a.
Núi rừng vọng tiếng chim ca.
Mầm non của đất nở hoa chăm bồi
Cảm ơn hoa của núi đồi
Em cô giáo bản rạng ngời khúc ca
Sông Thương .. 16.11.2023.
_______
17. CÒN LẠI TẤM LÒNG. Tg. Hoàng Chẩm
Dấu ấn chưa phai
Thầy tôi của một thời bao năm
gánh gồng từng con chữ
Những lặn lội dòng đời bao
khó nhọc đầy vơi
Hành trang tôi phía trước con đường
Là những bước chân son
Có mái tóc thầy pha sương
Và màu hồng của nắng…
Bao tháng năm dằng dặc
Nâng con trẻ lên từng nấc thang
Bụi phấn từng rơi…
Đời giấu tận giữa mỏi mòn
Yêu sao tấm lòng thầy đã đi qua từng năm tháng
bục giảng bào mòn gót chân
Tóc đã phai
Phía chiều xuống đếm lần từng tuổi
Vẫn còn trong ký ức những búp non
Thương quá bóng thầy
Bên trang giáo án
trong đáy mắt đã hoen
Người đưa đò bao năm tháng miệt mài say lòng từng bến đỗ
Thầy cùng những đứa học trò dẫu đói lòng gian khổ
Nhưng tận lực vững tay chèo giữa bão giông
Từ con mắt người thầy
các em thơ hồn trong veo như giấy trắng
Bài vỡ lòng đầu đời xuyên suốt một mênh mông
Một mai em lớn khôn
có nhớ về lớp học
Nơi nào xa hay gần thầm hỏi
“….dạ thưa Thầy còn nhớ em không? “
———
Ps/ Không gian vẫn mở rộng, đâu đó sẽ còn có những vuông cỏ xanh trong vườn hoa tháng mười một đón nhận những góp nhặt hương đời…