
Tưởng rằng… Hạ đã bỏ quên Đâu hay lọn tóc còn mềm ngõ xưa. Những ngày gom nắng nhặt mưa. Cảm ơn tháng Sáu chạm vừa lóng tay.
Không chỉ cảm ơn tháng Sáu, mà còn cảm ơn đến Nhà phê bình văn hoc, Nhà lí luận chính trị Ts Bùi Quang Xuân. Phó Hiệu trưởng Trường ĐHCN Đồng Nai.
Anh vừa đánh thức một kí ức xa xăm mà đã từ lâu tưởng chừng như quên lãng.
Xin cảm ơn anh, cảm ơn một lời bình sâu sắc, đầy tinh tế làm thấm ướt những ngôn từ. Ở anh, không chỉ là sự thấu cảm, minh triết, mà còn biết lắng nghe tiếng thì thào của con chữ đi ngang về tắt.
Xin được trân trọng giới thiệu lời bình bài thơ: CÓ MỘT THÁNG SÁU BUỒN LẶNG LẼ ĐI QUA/ Tác giả Vọng Thanh. Qua lời bình Ts Bùi Quang Xuân.
Tôi có một cuộc tình luôn giấu ở trong tim
Không ai biết, chỉ một mình Tôi biết
À không!… Còn có cả Tháng sáu buồn thao thiết
Không ồn ã, cũng chẳng ơ thờ, mà…
cứ lặng lẽ…
lặng lẽ… đi qua.
Tôi và Em…
Như một khúc tình ca
Như cánh phượng cháy đỏ mùa Hạ cuối
Chiều Quy Nhơn con sóng lòng réo gọi
Khoanh nỗi nhớ vo tròn lầy lội đẫm trong tim
Ngày tôi gặp em
Thổn thức một niềm tin
Mà đã từ lâu đóng băng thành cổ mộ
Trời viễn xứ
nhạt nhòa, không thố lộ
Cửa con tim, ai… bày cỗ đón em vào?
Tình yêu này…
Tôi chẳng hiểu vì sao?
Da diết nhớ, da diết buồn vô cớ
Chỉ có những cơn mưa Tháng sáu bất chợt về nơi ngõ
Hiểu được điều gì đó…
giữa… Em – Tôi!
Tháng sáu dịu dàng
Tháng sáu giọt mưa rơi
Thương nước mắt em tôi cạn khô, sợ ngày không còn nữa
Mùa Hạ đi qua thả vài sợi nhớ
Mỏng tang chiều
Xin tóc gió, mưa bay…
Tôi nén giận hờn trổi khúc nhạc lên tay
Gửi chút nắng xôn xao một ngày trôi qua nữa
Lắng chút nỗi lòng nghe tinh cầu vụn vỡ
Ở nơi nào…
Em có nhớ…
Tôi không???
PN – Vọng Thanh
EM – TÔI, VÀ MỘT MÙA HẠ ĐÃ QUA
Trong dòng thơ trữ tình đương đại, Vọng Thanh – bút danh của nhà thơ Nguyễn Đình Phong – là một cái tên không ồn ào nhưng khiến người đọc phải dừng lại và lắng nghe. Thơ anh giống như tiếng thì thầm từ trái tim, không phô trương mà ngấm rất sâu. Bài thơ “Có một tháng Sáu buồn lặng lẽ đi qua” là một minh chứng rõ rệt: một khúc tình ca không trọn vẹn, một lát cắt dịu dàng mà thấm đẫm – nơi tháng Sáu không chỉ là thời gian, mà trở thành nhân chứng lặng thầm cho một cuộc tình đã hóa quá khứ.
“Tôi có một cuộc tình luôn giấu ở trong tim
Không ai biết, chỉ một mình tôi biết
À không!… còn có cả Tháng sáu buồn thao thiết
Không ồn ã, cũng chẳng ơ thờ, mà…
cứ lặng lẽ…
lặng lẽ… đi qua.”
Câu thơ mở đầu như một lời tự thú, nhẹ nhàng mà ám ảnh. Một cuộc tình không ai biết – chỉ một người giữ, và chỉ một tháng Sáu chứng kiến. Cái “lặng lẽ” được lặp lại như nhịp tim của người đang nhớ, đang cất giữ một tình yêu không tên. Mỗi chữ rơi xuống như giọt nước thấm vào đất, không vang nhưng vẫn khiến lòng người thổn thức.
Tình yêu trong thơ Vọng Thanh không cần được lý giải. Nó hiện diện như một lẽ tự nhiên, như mùa Hạ cháy lên rực rỡ rồi bất ngờ tan vào chiều muộn.
“Tôi và em…
Như một khúc tình ca
Như cánh phượng cháy đỏ mùa Hạ cuối”
Hình ảnh “cánh phượng cháy đỏ” vừa mãnh liệt, vừa mỏng manh. Nó gợi đến những mối tình thanh xuân – đẹp, dữ dội, nhưng ngắn ngủi. Mối tình ấy đã từng đánh thức một niềm tin tưởng “đóng băng thành cổ mộ” – như thể yêu thương đã chết đi, nhưng rồi bất chợt hồi sinh khi em bước vào.
“Trời viễn xứ… nhạt nhòa, không thố lộ
Cửa con tim, ai… bày cỗ đón em vào?”
Đó là một cánh cửa mở ra bất ngờ, một cuộc gặp gỡ không định trước – nơi trái tim không hề chuẩn bị, nhưng lại rung lên bằng mọi nhịp yêu thương.
Tình yêu trong bài thơ không có triết lý cao siêu. Nó đến như cơn mưa tháng Sáu – bất chợt, mỏng nhẹ, nhưng thấm sâu:
“Tình yêu này…
Tôi chẳng hiểu vì sao
Da diết nhớ, da diết buồn vô cớ
Chỉ có những cơn mưa tháng Sáu
Hiểu được điều gì đó… giữa Em – Tôi.”
Càng đọc, người ta càng thấy rõ cái tinh tế trong lựa chọn im lặng của nhà thơ. Không gào lên nỗi đau. Không kể lể dông dài. Chỉ một chút “nén giận hờn”, một chút “lắng nỗi lòng”, cũng đủ để người đọc cảm thấy trái tim mình chùng xuống:
“Tôi nén giận hờn, trỗi khúc nhạc lên tay
Lắng chút nỗi lòng, nghe tinh cầu vụn vỡ”
Và rồi, câu hỏi cuối cùng – nhẹ như gió nhưng đau như dao:
“Ở nơi nào…
Em có nhớ…
Tôi không?”
Câu hỏi ấy, không cần lời đáp. Bởi ai đã từng yêu, từng nhớ, từng đi qua một mùa Hạ như thế, đều tự biết rằng có những điều chỉ cần giữ lại trong tim là đủ.
Một mùa Hạ – một thi sĩ – một hành trình thầm lặng của yêu thương
Trong thời đại mà ngôn ngữ thi ca dễ bị cuốn vào sự cầu kỳ hoặc những lớp hình thức mỏng manh, Vọng Thanh lại chọn một lối đi riêng – đơn sơ, chân thực, và trữ tình sâu thẳm. Anh không tô vẽ quá nhiều, không cần màu mè ý tứ. Thơ anh giống như tiếng lòng vừa bật ra, vừa được chắt lọc kỹ càng bằng trải nghiệm và sự từng trải của một tâm hồn đã va đập nhiều với những điều không thể gọi tên.
“Có một tháng Sáu buồn lặng lẽ đi qua” không kể một câu chuyện tình rõ ràng. Nhưng chính vì không rõ ràng nên nó ám ảnh. Nó gợi nhớ đến những đoạn tình cảm mà ta từng có – yêu mà không dám nói, nhớ mà không thể gần, giữ mà không thể nắm.
Tôi tin rằng trong nền thơ đương đại, nơi rất cần những tiếng nói dịu dàng nhưng không yếu đuối, thì thơ Vọng Thanh là một khoảng lặng đầy sức nặng. Ở đó, mỗi từ ngữ là một sợi tơ tình, khẽ chạm mà đủ để người đọc rung lên từ tận sâu bên trong.
“Tôi và Em … Có một tháng sáu buồn lặng lẽ đi qua” – có thể khép lại bằng một dấu ba chấm. Nhưng âm vang của nó – dư ba của một cuộc tình đã cũ, một tháng Sáu buồn, một cánh phượng cuối mùa – chắc chắn sẽ còn ngân mãi trong lòng người yêu thơ. Như một mùa Hạ không bao giờ thực sự khép lại trong tâm tưởng…