Có ai gọi em về
chiều nay bên Ghềnh Ráng
Bước dập dồn sóng gào thét dưới chân
Anh không về cùng em để nhìn lại đá ghềnh
Lối cũ đâu rồi
mà từng chiếc lá thu rơi
trên “đường lên dốc đá”
Góc phố thân thương có giấu gì
sao là lạ
Sợi nắng yếu mềm
gợi nhớ quá anh ơi!
Em mượn cỗ xe thời gian một buổi chiều rơi
Lội ngược dòng ký ức
về với khoảng trời xa ấy
Thước film tuổi thơ như bừng sống dậy
Chốn cũ có còn
in dấu những bước chân
Ngọn gió nồm chiều nay
cứ thổi ngược vào lòng
Như những đợt sóng trào dâng tràn bờ
thổn thức
Biển dài rộng bao la có xanh màu
rạo rực
Có bồi hồi thương quá bức tranh xưa
Bao nhiêu năm xa vắng
chảy vào thơ
Hỏi đá có biết buồn biết nhớ
Hỏi gió có xuyến xao
mà ngập ngừng trong hơi thở
Ta như mây lang thang trôi dạt chẳng bến bờ
Quy Nhơn ơi! Ghềnh Ráng ơi!
ai đợi, ai chờ
Để người về
đi giữa mùa thương nghiêng ngả
Cả bốn bề lặng thinh… hờ hững quá
Giờ còn lại gì
hay chỉ còn
nỗi nhớ
mênh mang
… mênh mang!
BÌNH NGÔ
(Viết lại sau hôm về Ghềnh Ráng cùng các bạn dự Sinh nhật Trang thơ NHỮNG MÙA HOA Ở LẠI tại Quy Nhơn)
BN với các bạn cùng lớp trường Nữ TH Quy Nhơn chụp tại Ghềnh Ráng QN năm 1966