CẢM NHẬN BÀI THƠ:
NHỮNG BÀI THƠ CŨNG KHÔNG ĐỀ
DẮT TÔI ĐI MÃI BÊN LỀ BÓNG TÔI.
Của tác giả: Phải Chi.
Qua góc nhìn bình:
…n g u y ễ n t h ú y n g a…
—————————
“Đã đi gần trọn cuộc người
Vẫn loay hoay nhớ hoài – nơi bắt đầu.
Muốn về lạy khúc sông sâu
Tạ ơn biển núi, tạ câu ru hời
Muốn về đến thuở nằm nôi
Mỏi ngàn phương vẫn vọng lời Mẹ theo…
Mốt mai sợ nỗi nhớ nghèo
Câu thơ rách rưới ai gieo lành vần…?!”
Thơ có thể viết bằng cảm xúc nhất thời, hoặc cũng có thể viết bằng cả nội hàm một con người. Những bài thơ cảm xúc người viết chạm đến cảm xúc người đọc, thì bản thân bài thơ ấy phải có xương cốt, có linh hồn, thì mới có sức lan tỏa để đồng âm, đồng vọng.
Bài thơ: NHỮNG BÀI THƠ CŨNG KHÔNG ĐỀ DẮT TÔI ĐI MÃI BÊN LỀ BÓNG TÔI của tác giả Phải Chi. Là một bài thơ với thể thơ lục bát (truyền thống) vốn đã tạo ra một sự gắn kết, dễ đi vào lòng người, kèm theo nội dung thơ đau đáu về những ngày xưa, một hoài niệm mà trong đời hình như ai cũng loáng thoáng thấy bóng mình ở đó, đã khiến bài thơ và người đọc thân thuộc như không còn khoảng cách.
Theo tôi chọn biểu đạt cảm xúc bằng thể lục bát là chọn đường quen và gần để đi đến cảm xúc người đọc, dù lục bát là thể thơ “dễ viết, khó hay” nhưng tác giả là người kỹ năng viết khá tốt.
Thơ chia bố cục làm ba phần rất rõ ràng:
khổ một là lý do viết, khổ hai nguyên nhân và khổ ba là tổng kết, lý giải nhưng lại bằng một câu hỏi. Ngôn từ thường (không mới) nhưng về phần tư tưởng và cảm xúc nổi trội bởi những trăn trở tạo âm ba và thi ảnh rất đẹp.
Con người từ khi sinh ra, lớn lên dù đi bất kỳ đâu, thì quê hương và mẹ vẫn là thứ không thể thay đổi. Trước quê hương, trước mẹ vẫn cứ thấy mình nhỏ bé cần khôn lớn và hoàn thiện từng ngày.
“Muốn vể lạy khúc sông sâu
Tạ ơn biển núi, tạ câu ru hời “
Thực ra sông hay biển, núi sẽ chẳng là gì, nếu như nơi ấy không là quê hương ôm ấp cả tuổi thơ và không có mẹ dõi theo ngàn phương con bước. Vĩ đại và thiêng liêng lắm nên cứ mãi “loay hoay” rón rén vì sợ mình sai, mình không trọn vẹn. Sợ lắm khi:
“Mốt mai sợ nỗi nhớ nghèo
Câu thơ rách rưới ai gieo lành vần…?!”
Thời gian cứ trôi qua, nhiều thứ sẽ thay đổi và câu thơ (con chữ) giờ đây đã có một linh hồn nó là nỗi lòng một con người sợ sự nghèo nàn, mờ nhạt của cảm xúc khi đứng trước những điều thiêng liêng của đời mình.
Phải Chi là tác giả viết rất đều tay, kỹ năng viết tốt ở nhiều thể loại thơ mà tôi từng đọc. Mong sẽ được khám phá nhiều khoảng cảm xúc mới trong những sáng tạo mới đầy chất thi vị của anh…
Lời bình Nha Thuy
……..
Mời các bạn đọc trọn vẹn bài thơ.
NHỮNG BÀI THƠ CŨNG KHÔNG ĐỀ
DẮT TÔI ĐI MÃI BÊN LỀ BÓNG TÔI.
Thơ – Phải Chi
…….
Đã đi gần trọn cuộc người
Vẫn loay hoay nhớ hoài- nơi bắt đầu.
Muốn về lạy khúc sông sâu
Tạ ơn biển núi, tạ câu ru hời
Muốn về đến thuở nằm nôi
Mỏi ngàn phương vẫn vọng lời Mẹ theo…
Mốt mai sợ nỗi nhớ nghèo
Câu thơ rách rưới ai gieo lành vần…?!