GIỚI THIỆU TÁC PHẨM & TÁC GIẢ - DIỄN ĐÀN VĂN HỌC - MÙA HOA

GIỚI THIỆU TÁC PHẨM & TÁC GIẢ

Chuyên mục giới thiệu TÁC PHẨM & TÁC GIẢ tuần này. Mời các bạn gõ cửa ghé thăm Nhà thơ Hoàng Cai qua các tác phẩm của Nhà thơ, được BBT chúng tôi chọn lọc biên tập đăng lên trang web
diendanvanhocmuahoa.com/

Trước khi đi vào nội dung chuyên mục. Tôi xin mãn phép không nhắc tới về tiểu sử cuộc đời, xuất xứ, cũng như quá trình hoạt động của tác giả trong trường hợp nào, và cơ duyên nào đến với thơ nhé. Bởi tôi luôn tôn trọng các tác giả, không muốn xoáy sâu về đời tư, ngoài văn chương thi ca. Đặc biệt có một câu nói tôi đã đọc được ở đâu đó làm cho tôi nhớ mãi:
“Những gì họ không thích thì tốt nhất không nên làm phiền đến họ. Và hãy cẩn thận với những gì bạn nói. Một khi đã nói ra, nó có thể được tha thứ nhưng không thể nào quên đi”.
Vì vậy hôm nay, tôi muốn giới thiệu đến quí bạn độc giả những tác phẩm với góc nhìn cá nhân tôi cảm nhận về anh. Nhưng có thể cũng không làm bằng an trong mắt mỗi người. Nhưng dẫu sao VHNT là đa chiều, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau, tôi cũng chỉ là những viên gạch tẻ xếp lên nền văn học cho thêm phần phong phú chưa phải là hoàn thiện. Nếu có gì chưa vừa lòng xin niệm tình bỏ qua.

     Vâng! Cá nhân tôi rất ấn tượng về anh. Mỗi lần đọc thơ anh, bao giờ cũng làm tôi trăn trở và suy tư, dù tôi biết thơ anh rất kén người đọc. Bởi lối hành văn trong thơ anh nhiều ẩn ý, không phơi trần bộc lộ hết cái tứ thơ vốn dĩ là nghệ thuật sắp chữ. Người tinh tế mới nhận thấy được trong thơ anh nét độc đáo khó tìm. Thoại qua nghe rất trừu tượng, rất mơ hồ, mà không phải ai cũng thưởng lãm được. Nhưng ngược lại, thơ anh rất thực và đời, đời trong thơ anh là tình yêu cao cả, thiêng liêng và vô bờ bến…!Là màu xanh quê hương, mùa màng, gia đình, bố mẹ, có sóng, có gió, và có cả em… “Em chính là thơ, và thơ cũng chính là em”.
     Đó là bức tranh thơ phong phú có chiều sâu nội tâm mà anh vẽ bằng con tim khối óc gửi vào đó. Nên người đọc cũng cần phải có thời gian nghiền ngẫm nhiều, và đôi khi chưa đủ. Phải nhắm mắt, phải đọc bằng cái tâm, bằng con tim của người yêu thơ, thì mới hiểu hết ý nghĩa bức tranh thơ của anh vẽ.  Bởi vậy, nên người đọc khó bắt kịp cảm xúc đong đầy trong thơ anh. Có những câu anh dứt nửa chừng tắt ngang và thay vào đó là một kết câu của khổ thơ đó, làm người đọc cảm thấy hụt hẫng, thấy như phi lý. Nhưng thơ là vậy, không phải là bài văn phải từ A – Z… không nhất thiết phơi bày ra hết ý, ẩn dụ càng cao bài thơ càng giá trị nghệ thuật. Nên khi ai hiểu được thơ anh, đúng là những ngôn từ anh sắp rất đắt. Một phóng bút tự do, không gò bó, không niêm luật gì cả, những con chữ cứ thả rông buông rơi thế, mà dắt người đọc đi qua những tứ thơ vuông vức chặt chẽ, từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cứ lún sâu trong vô thức. Trong bài thơ gần đây có bài…

(Tháng 5 – Mùa nơi đây mang ngọn gió cong cong) anh viết:

“Ngọn gió ngang qua làng
vít ngọn tre của bố
ngọn tre mang hình cánh cung bắn mũi tên vào miền không trúng đích”

Một sự ví von phong phú trong trí tưởng tượng đa chiều không gì làm cản bước thơ của anh. Ngay cả ngọn tre anh cũng biến thành một vật dụng hữu hiệu thật tài tình 

Hay bài thơ “Em Độc Thân”.

“Độc thân ba vòng đường cong uỷ mị
Bên hòn khôi nguyên, đoá tường vi nở
Lấp ló cho người ta thấy,
mảnh trăng trời rơi xuống vực sâu”

Tôi cứ tưởng anh chỉ biết viết nghiêng về làng mạc, non nước mây ngàn, gia đình quê hương thôi. Nào ngờ ngay cả vóc dáng của người phụ nữ độc thân anh cũng có thể soi ra rồi đưa lên giá vẽ. Từng đường nét, từng chân tơ kẽ tóc, anh cũng soi được và chạm trổ thật tinh xảo, thì huống hồ thứ gì còn làm khó được anh đây.
      Và một chủ đề nữa gần đây không ít người trầm trồ tâm đắc. Ngay cả bản thân tôi cũng rất ấn tượng bài thơ này… Và chính bài thơ này đã làm tôi say, say rồi tỉnh. Tôi muốn mượn cái tựa đề bài thơ này đặt cho anh cái tên là “NGƯỜI ĐI VỖ SÓNG”
      Tại sao tôi phải gọi như thế! Bởi Nhà thơ Hoàng Cai mà tôi được biết qua góc nhìn thi ca, thì quả thật đúng như thế! Anh rất giản dị và bình lặng, đôi khi âm thầm, lang bạt như người vô gia cư. Thích sống một cuộc đời hoang dã, hoang dã như trong thơ anh. Nó róc rách chảy và có lúc cũng tuôn trào như con sóng. Dù biết quá sức khi cái tuổi về chiều, nhưng anh vẫn đi tìm những cái không thể, biến thành những thứ có thể. Đó là Nhà thơ Hoàng Cai mà tôi đã thấy.

“Ngày chưa có nỗi buồn vui cho câu thơ
Vọng tiếng dương cầm từ kiếp trước
Hẹn sóng về giao thoa
Bãi Trước, Bãi Sau.”

Vâng! Một chủ đề nghe trừu tượng, lạ lẫm xa vời quá phải không các bạn?!
Bởi lẽ vỗ sóng ở đây không phải đơn thuần là tắm vỗ vọc sóng chơi, mà ở đây anh đã khẳng định đi… “Vỗ Sóng”
Phải chăng SÓNG ở đây có gì đó với anh rất thiêng liêng? Và sóng của anh không hẳn là sóng của  nước biển bình thường, mà còn có cả một trời mênh mông sóng biếc trong tâm hồn người thi sĩ nặng lòng…

Chúng ta có thể hiểu được lí do không phải tự nhiên mà anh “đi vỗ sóng”. Mà đây chính là cái duyên định mệnh thôi thúc anh đi… “Từ khi chưa biết buồn vui câu thơ “ và nó bắt đầu từ cái duyên khởi của tiếng Dương Cầm réo rắt gọi anh về. Điều đó đã khẳng định là từ ” kiếp trước“. Dù biết rằng không thực tế, chỉ là sự cảm nhận chủ thể từ một trong khứu giác nào đó rồi tưởng tượng ra, chứ hoàn toàn ta không thấy được trong quá khứ vị lai. Nhưng ta có quyền được mơ, được hi vọng, được tưởng tượng những thứ gì tốt đẹp.

Trong bài thơ này tôi rất tâm đắc khổ thơ kết của anh. Dường như anh lưỡng lự, nửa muốn dậm chân, nửa muốn đi… nửa muốn trở về một thời trẻ trung ngang tàn, của cái tuổi 18 đôi mươi. Để chạm lên một miền kí ức nào đó mà không ngoài con sóng ấy…
Nhưng anh ngại, và không dám về “bắt sóng đến hụt hơi…” Bởi đôi lần anh đã từng lang thang ngắm nhìn “sóng xanh…” sợ không dám bắt, sợ vỗ rát đau lòng ngực. Và cuối cùng anh đành hỏi? Một câu hỏi nghiêng về sự trợ giúp, nghiêng về sự trân trọng của một nửa yêu thương…
“Ai có về vỗ sóng cùng tôi…”.
Và đằng sau câu thơ này là dấu 3 chấm lửng (…) đó là dụng ý của anh đầy tinh tế, muốn người đọc ngẫm nghĩ sâu hơn.

“Tôi lang thang giữa những ngày hè
Phiêu du Biển, cho tuổi mình mười tám
Con sóng xanh tương phản cùng mây trắng
Tôi không dám về bắt sóng đến hụt hơi.

Ai có về vỗ sóng cùng tôi…”

Thơ anh là vậy! Cứ làm người đọc đau đáu trăn trở, trăn trở, giống như cái hồn thơ của anh, làm người đọc cảm nhận được sự tinh túy, và nặng lòng của chiều sâu tâm hồn, chiều sâu của người đàn ông vui buồn từng trải, gió sương và bổn phận… Với tình yêu gia đình, cha mẹ, vợ con, tất cả… cứ lặng lẽ anh cho vào trong thơ như một mặc định.

Kết lại!
Những bài thơ tôi đã đọc qua và đã đăng trên CLB – TÌNH THƠ – NHỮNG MÙA HOA Ở LẠI. Đều mang nhiều mảnh ghép khác nhau, nhưng vô hình chung thì ta dễ nhận ra thơ anh dù đăng ở bất cứ nơi nào, không lẫn lộn vào đâu được. “Gió, sóng, biển, quê hương, gia đình và đặc biệt là em…”Đó là thương hiệu của anh! Một Hoàng Cai trong mắt bạn bè đầy ấn tượng và trong đó có tôi. Dường như cái duyên thơ của anh cũng bắt nguồn từ đây?…

“Gió về biển tẻ ra hai nhánh nhớ
Nhưng để đi chỉ có một con đường
Con sóng đẩy đưa với nửa lời thương
Mà gió thổi cả một mùa biển lặng”
(Trích bài Nhánh Nhớ)

Xin được khép lại chuyên mục giới thiệu TÁC PHẨM & TÁC GIẢ  Hoàng Cai cho một ngày cuối tuần. Rất tiếc, chúng tôi không thể nêu hết cụ thể từng bài của Nhà thơ Hoàng Cai được. Vì vậy BBT chúng tôi mời các bạn đến với trang web đọc qua 11 bài thơ được đăng trong chuyên mục: GIỚI THIỆU TÁC PHẨM & TÁC GIẢ trên http://diendanvanhocmuahoa.com. Hoặc trang cá nhân Facebook Hoàng Cai. Xin cảm ơn và kính chào!


Viết lời bình & giới thiệu: Vọng Thanh🖊

01
THÁNG 5 MÙA NƠI ĐÂY
MANG NGỌN GIÓ CONG CONG

Ngọn gió ngang qua làng
vít ngọn tre của bố
ngọn tre mang hình cánh cung
bắn mũi tên đi vào miền không trúng đích

Đường đi của gió
sức nóng bẻ cong cuộc người
Hình như đường cong này đồng loã cùng đường cong trời xanh

Chỗ trũng nơi hai ngọn đồi kề nhau
nếu em đặt tên “Thung Lũng Tình Yêu”
thì không phải!
Ngọn gió bắt đầu từ đây trườn qua vườn lá
bẻ gập chiếc quạt mẹ ta đang phe phẩy – chiếc quạt mo cau.

Gió thổi qua lưng bố tôi
mồ hôi từng vạt trắng
Bó rau lang mẹ buộc bằng dây chuối
mai đi chợ bán
có hình dáng cũng cong cong như tấm lưng mặn muối của bố tôi.

HC.18.5.2023
————-

02
NGƯỜI ĐI VỖ SÓNG

Sóng hẹn tôi về
Con sóng biếc xanh là con sóng ngủ mê
bước chân mộng du không bén đất.
Mặt biển màu trời chỉ là hình thức
Trầm tích mới là cái chứa đựng bên trong rất thật của biển khơi.

Ngày chưa có nỗi buồn vui cho câu thơ
Vọng tiếng dương cầm từ kiếp trước
Hẹn sóng về giao thoa
Bãi Trước, Bãi Sau.

Sóng nhấp nhổm sợi nan tre
như Bố tôi đan sàng lóng hai, lóng mốt.
Thương sóng bạc đầu
muốn sống lâu gieo mình vào đá
hàng hàng sóng rạp ngã về.

Sóng đi hoang
Ghềnh Hào
trên dĩa xếp ngang nằm như lá
thương mình mắt sóng đỏ hoe

Tôi lang thang giữa những ngày hè
Phiêu du Biển, cho tuổi mình mười tám
Con sóng xanh tương phản cùng mây trắng
Tôi không dám về bắt sóng đến hụt hơi.

Ai có về vỗ sóng cùng tôi…
HC 26.6.2023
————–

Ảnh nguồn Hoàng Cai

03
NHỮNG MÙA HOA TRỞ LẠI

Bài thơ em viết hôm qua, thơm mùi hoa Lồng Vực. Hoa mang hơi thở hồi xuân, rạo rực. Mang về cơn khát tặng nhau.

Cánh hoa mỏng như lời hẹn ước. Anh không làm ánh mặt trời, cho cây xanh được, thì hãy làm chút gì đi, như là… nương nhẹ bàn tay.

Những bông hoa sắc màu. Những bờ môi. Những cánh cửa khép hờ… Có làm ta chảy máu?

“Những Mùa Hoa Trở Lại”
Những cành hoa gió qua tung tẩy… nhẹ nhàng… như cánh tay ôm.

HC 29.6.2023
——————-

04
MUỐN XIẾT VÀO ĐÊM MỘT
MỘT VÒNG TAY

Mưa
Xiên vào lá, xiên vào gió
Xiên lên tóc mây rớt xuống vai
Tròn như mắt sẻ rơi ngọn cỏ
Thiên thu nghe tiếng thở dài

Lá vẫn theo chiều của gió bay
Đông qua xao xác động hao gầy
Thương nỗi cô đơn còn thức giấc
Anh xiết vào đêm một vòng tay
……..

05
HOA THUỶ CÚC

Thuỷ Cúc à! Thuỷ Cúc ơi!
Chum sành, khạp nước chơi vơi thế này?
Vốn là cánh mỏng để bay
Xương dây hoa hạc như vầy nên chăng?

Thuỷ Cúc ơi!
“Gượng đã… tràn….”
Cho thêm chút nữa – hồng nhan ấy mà
Em xinh là để phần ta
Cái ngân ngấn nước mới là phần em
………….

Ảnh st mạng

06
TÌM MẸ  – BÓNG QUÊ

Cho tôi mơ dòng sông tuổi trẻ

Cho tôi biết ơn
củ sắn, cọng rau

Cho tôi nhớ cái lần Mẹ kể
vượt cạn sinh tôi tựa thác lũ tràn về

Mụ đỡ đẻ
vứt cái liềm cắt rốn
vùng vằng chôn cái nhau cuối góc vườn
mẹ tôi nói: lần ni chắc hết đẻ…
thương cái thằng tóc xoắn tựa rễ tre…

Tôi lớn lên miệt mài cứ thế
ngày tôi về tìm Mẹ – Bóng Quê.
………

07
C H Ạ M

khi bàn tay chạm giọt sương trên lá
làm nhớ về kí ức mênh mang
những giọt tan tròn như mắt sẻ
bình minh hoá sắc cầu vồng

ta chạm vào miền nhớ
thăm thẳm trời cao một mảnh trăng
lời thơ chạm vào mây xám
gió chạm vào mưa rơi.

giấc mơ đêm qua chạm vào tâm khảm
bàn chân chạm về nơi xa
lặng lẽ chạm dòng thơ viết
nghe vui sao?!

Ảnh st mạng

08                                                                       MUỐN CHO ANH ĐIỀU ĐƠN GIẢN HƠN NHIỀU

Dẫu một cuộc đời
như dấu chấm lửng…
nghiêng câu thơ anh.

Dẫu những điều chưa nói ra đã là 
quá khứ
Đợi gì bến cũ mà mong?
Đời ta cực ngắn/ Đời sông cực dài

Dẫu biết
lời chưa nói thành câu
tự nhiên im bặt!

Khuôn mặt mang dấu chấm than
những câu cảm thán
những câu lơ lửng
“Để cho thằng dại nửa mừng nửa lo…”

Dẫu biết không có sự đổi chiều nào nhẹ như ngọn gió
Say như cánh lộc vừng quét lá vào đêm

Dẫu biết rằng vũ trụ
Và em
Có nhiều lần rắc rối
Anh cầu cho anh điều đơn giản hơn nhiều

HC.  8. 5.2023
—————

09

 EM ĐỘC THÂN

Em độc thân
Độc thân ba vòng đường cong uỷ mị
Bên hòn khôi nguyên, đoá tường vi nở
Lấp ló cho người ta thấy,
mảnh trăng trời rơi xuống vực sâu

Em độc thân
Độc thân trên cả nỗi lòng không muốn sẻ chia
Nhưng vẫn sợ dòng sông đi qua nhiều ngã rẽ

Em độc thân
Nói nhiều điều không sợ gì cả
Nhưng vẫn sợ cơn gió đổi chiều đi qua cô đơn.

HC. 18.6.2023

Ảnh st mạng

10
HAY TA RỦ RÊ NHAU VỀ BIỂN ĐI EM

Cát mịn
chưa sánh được gì
Cát trắng
so gì với thịt da em làm gì cho trời ghen tức
Anh nói với em về biển để mình dằn cơn sóng
cho anh quay em những thước phim tung tăng, tung tăng

Nhưng sáng nay
cơn nồm bãi ngang thổi chiều ngược biển
ngọn sóng cong hình đuôi cá quẫy
Tấm vải xéo in hoa
đường riềm không bó chặt
làm sao khoe nổi một hàng dương?

Hôm nay em ra biển
cát pha lê xuyên thấu ánh nhìn
cơn gió bất chợt run người
nếu như sự tĩnh lặng
em đã ôm eo thật chật

Nhưng
hôm nay lại khác
em muốn chia đều cảm giác với biển khơi.

Hay là mình
vỗ lên ngọn sóng đi em
để mà tưởng tượng…

—————

11
KỂ CHUYỆN

Tôi kể chuyện xưa
chuyện của bố mẹ mình
những chiếc răng đen nhai trầu cánh phượng
nắng trải chiếu thơm
mái đình cong vút
“thọ thọ bất tương thân” mà họ chạm vào nhau

Con kể chuyện xưa
là chuyện của mình
ngày tiếng kẻng mảnh bom treo sân phơi Hợp tác
chạm vào em thơm bông lúa nếp
chạm cánh tay ôm như tay hái* gặt mùa

Cháu kể chuyện xưa là chuyện của con mình
chúng nói chuyện với nhau trên một không gian phẳng
thả icon biểu cảm
chạm vào nhau như chưa chạm bao giờ.
………………………

Ảnh st mạng

Leave Comments

0976712244
0976712244