MỘT CHÚT DƯ ÂM THÁNG BẢY
Đến hẹn lại lên, một cuối tuần nữa lại về trên trang Những Mùa Hoa Ở Lại. Một chút gió, một chút nắng le lói không thấm vào đâu so với những ngày Tháng bảy… Sài Gòn mưa nhiều hơn nắng.
Lúc này tôi đang ngồi uống cà phê với bạn tôi tại tầng 43 của tòa nhà Landmark 81. Tôi thả người trên chiếc ghế sopha bâng quơ nhìn ra ô cửa, nhìn ra bầu trời như bắt gặp cái nhìn của gió sắc lẹm, rồi lao nhanh vun vút mà không có gì làm vật cản nổi đường đi của nó. Bầu trời bắt đầu sầm lại, mây nhiều hơn, những giọt mưa vội vàng trút xuống…
“Tháng bảy… Sài Gòn ấy!
Những giọt mưa
thất thường như cô gái
Như giọt nước mắt sụt sùi tan nhanh
Ai giơ tay vén vòm trời mây rộng
Chợt nắng vàng le lói qua song.”
Sài Gòn sau cơn mưa bao giờ cũng vậy. Nắng cũng trở nên dịu ngọt hơn. Ly cà phê thơm nồng đã nhạt nhẽo tan trong đá từ lâu. Chỉ còn ca khúc len lỏi xen vào rất quen thuộc của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên, được phát ra từ máy vi tính cất lên du dương, sâu lắng, vừa đủ cho một căn phòng chừng 60m2 đầy ấm cúng. Bản nhạc vẫn thế, cất lên đều đều…
“Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông”.
Bao cảm xúc mênh mông khó tả, chợt ùa về trong tôi làm lòng như dịu đi, có chút mát mẻ, nhưng không phải ” Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông” như trong bài thơ của Nhà thơ Nguyên Sa. Được NS Ngô Thụy Miên phổ thành ca khúc. Mà bầu trời Sài Gòn hôm nay sau cơn mưa làm tôi chợt mát, chợt nhớ… và chợt chút chạnh lòng… Tôi tự hỏi, có phải là Tháng bảy? Hay là do từ một khúc tản mạn ngắn của ai đó… làm tôi bất chợt bồi hồi nhớ lại về một thời hoa đỏ đã đi qua…
Có lẽ…! Đó là một dư âm còn sót lại của Tháng bảy… và mớ kí ức ngọt ngào da diết, dồn nén của một thời áo trắng?… Nhưng không phải là phai nhạt, mà nó luôn hằn sâu và tồn tại trong trái tim của mỗi con người.
Tháng bảy… đã làm cho tôi bâng khuâng và loạn nhịp trong cảm xúc riêng chung, hỗn độn, giữa Sài Gòn và em…
Vâng! Xin mời các bạn hãy thử đến với dòng cảm xúc tản mạn này cùng tôi, qua bài viết của cô giáo Trần Mỹ Nhân. Với tựa đề KÍ ỨC MỘT MÙA HOA, đã đăng lên trang NMHOL ngày 15/ 7/ 2023. Hãy lắng nghe tiếng thở, lắng nghe nhịp tim mình, có rộn ràng, có cảm xúc, có cùng chung nhịp đập về một mối tình đầu, của lứa tuổi học trò áo trắng hồn nhiên đi qua không nhé?!
Biên tập – Vọng Thanh
KÍ ỨC MỘT MÙA HOA
Mỗi lần nhìn hoa phượng đỏ rực trên sân trường bao nhiêu kí ức của một thời thơ mộng lại trỗi dậy trong ta. Ai dám nói chưa từng xôn xao với màu đỏ ấy? Ai dám nói chưa từng một lần nhớ về trường xưa lớp cũ?
Mỗi độ hè về, sân trường rực rỡ biết bao nhiêu, đẹp đẽ biết bao nhiêu, cũng buồn bã biết bao nhiêu. Những con bướm bằng hoa phượng được ép vào trang nhật kí tuổi học trò, vào lưu bút ngày xanh. Cái tuổi ngây thơ với màu áo trắng tinh khôi, nụ cười hồn nhiên ngày ấy đã trở thành một món quà kì diệu mà ta chỉ muốn nhớ, không muốn quên.
Có những mối tình được bồi đắp từ những ngày chung lớp, chung trường đã trở thành dấu ấn sâu đậm chẳng thể nhạt phai:
Người tặng cho ta chùm hoa rực đỏ
Ta mỉm cười gió thổi tóc bay bay
Tay trong tay nối dài bao mơ ước
Cùng bạn bè đuổi rượt, bước tung tăng.
Một khoảng lặng với giấc mơ đẹp của tuổi học trò cùng những dòng thơ mơ mộng chưa bao giờ tan trong kí ức. Dưới tàn cây phượng có bao nhiêu là con bướm đỏ bay bay… góc sân ngày ấy đã gắn với một thời vô tư, vô lo trong kí ức.
Cầm chùm phượng trong tay, những ngày hè của tuổi thơ còn giữ lại trong kí ức làm ta cảm thấy vấn vương, ngậm ngùi. Bao nhiêu kỉ niệm đẹp như đang hiện diện trước mặt ta. Ta nghe bài hát: Lưu bút ngày xanh vang lên rõ ràng, rành mạch.
Hòa vào lũ trẻ ta như bắt gặp chính mình hơn ba mươi năm trước. Vẫn góc sân này, khung trời cũ, mái trường xưa còn lưu giữ những tháng ngày tươi đẹp hồn nhiên. Yêu biết bao nhiêu tuổi thơ trong trẻo. Yêu biết bao cái nơi ta đứng ngồi, chạy nhảy tung tăng. Ta nghe văng vẳng bên tai tiếng đàn và giọng nói nhẹ nhàng của chàng trai năm ấy. Cái nụ cười hiền và tâm hồn trầm lặng kia đã cất giấu một trời tuổi thơ tươi đẹp.
Ôm vào lòng một khoảng sân, ôm vào lòng một tình yêu đẹp đẽ dù là chung hay riêng vẫn chỉ có thể nói rằng: mãi yêu nơi này!
Trần Mỹ Nhân